CÓ PHƯỚC và VÔ PHƯỚC!





  Tôi xin kể cho các bạn nghe một câu chuyện đã làm mình suy nghĩ thật nhiều và cảm thấy bức xúc nữa trước cuộc sống hiện nay và cách đối xử với cha mẹ của một số người..dường như là vô đạo đức!

Hôm đó, tôi bị ngộ độc thức ăn nên tuột huyết áp phải vào bệnh viện cấp cứu, và sau khi xử lý tạm ổn , bác sĩ chuyển tôi vào phòng bệnh của khoa “tim mạch can thiệp”của bệnh viện …xx. Trong phòng có khoảng chục giường, toàn những người già và có vấn đề về tim mạch và tiểu đường..!Sát cửa phòng , cạnh cửa ra vào là giường của một bà cụ khoảng hơn 60t, nhưng bị tai nạn gì đó nghe nói đâu gãy chân, không cử động được, chỉ nằm1 chỗ! Trên giường của bà tôi thấy nhiều vật dụng như khăn tả lót dành cho người già, giỏ quần áo, quạt….Nghe mấy chị trong phòng bảo rằng bà không có ai nuôi cả! Mấy hôm trước dường như thỉnh thoảng cũng có người vô thăm ( nghe nói là cháu nội hay ngoại gì đó), nhưng rồi sau đó cũng biến luôn! Bây giờ, trong phòng, bà chỉ sống nhờ vào sự quan tâm chăm sóc của các bác sĩ và những người nuôi bệnh cùng phòng!

 Hằng ngày, các chị em nuôi bệnh phải thay nhau đúc cơm, nước cho bà ăn và thay tả lót cho bà vì mỗi khi bà tiểu tiện, rất hôi hám và gây mùi khó chịu cho khắp phòng! Khổ nổi! bà lại không muốn ai lại gần và lấy hay thay cái gì của bà cả! vì bà sợ người ta lấy cắp đồ của bà! Các chị điều dưỡng cũng rất sợ bị bà chửi!Mỗi lần mấy chị điều dưỡng lại năn nỉ bà cho thay quần áo để họ giặt hộ thì bị bà chửi bới , la hét om sòm khắp phòng ai cũng hết hồn và bực bội nữa!( bà còn đòi gọi 113 bắt mấy chị ấy nữa đấy! hihi!)


Nhưng biết làm sao đây? Bà cũng già rồi và còn bị con cháu bỏ rơi nữa!Hic!( Tôi không biết bà bị nghiệp gì mà phải chịu khổ như vậy!-> Con cháu bỏ rơi trong hoàn cảnh đau đớn ngặt nghèo như vầy! Mọi người cùng nghĩ: có lẽ vì bà quá dữ dằn như thế nên con cháu bỏ rơi chăng?bà thật VÔ PHƯỚC khi có con cháu như thế!

 Đêm đầu tiên, tôi không tài nào ngủ được và cảm thấy buồn…nôn vì cái mùi tanh tanh, khai khăm khắm từ chiếc giường của bà toát ra, cộng thêm khí lạnh của 3 chiếc máy lạnh và 1 máy quạt cùng mở hết công suất! Tôi trùm mền từ đầu xuống tới chân kín mít và niệm Phật, cố dỗ giấc ngũ nhưng cũng chẳng thể ngủ được!Trời! ở bệnh viện 1 ngày như ở trong tù vậy!Thật là khủng khiếp! Đã vậy, 1 số người nuôi bệnh khác lại cứ thích mở TV xem phim nữa chứ! Làm như đi du lịch nghỉ mát vậy! Đến 10 giờ, tôi mới muốn nổi khùng , phải lên tiếng nhờ 1 cậu em trai trong phòng nuôi Mẹ bệnh tắt dùm, họ mới chịu đi ngủ!( Ái chà! Tôi không hiểu BGĐ bv này nghĩ sao mà lại cho lắp đặt TV ngay trong phòng bệnh khoa tim mạch vậy Trời? Mà ác hơn lại còn gắn ngay trên đầu chiếc giường của người bệnh nữa, mà chính là chiếc giường của bà cụ bị gãy chân ấy mới ghê chứ!Tôi chỉ muốn gọi điện yêu cầu BGĐ cho gỡ TV xuống ngay lập tức nếu không muốn bệnh nhân khoa tim mạch này …chết sớm!Rất tiếc là tôi không biết Ông GĐBV ở đâu cả! Đành chịu vậy!Hic!)

Cạnh giường tôi cũng là 1 bác gái bi bệnh bướu cổ basedo mà tôi hay gọi là Dì Tư. Bà có cậu con trai thật đảm đang và hiếu thảo mà dì gọi là Út. Cậu ấy chăm sóc cho mẹ từ miếng ăn đến giấc ngủ thật tận tình và chu đáo khiến ai trong phòng cũng khen ngợi! Tôi nhìn cậu chăm sóc cho mẹ cậu rồi chợt nhìn sang giường của bà cụ bị bệnh đau chân và con cháu bỏ rơi kia, bất giác tôi cảm thấy thật chạnh long và thương cảm! Một phần tội nghiệp cho bà, một phần cũng thầm trách sao con cháu bà lại bỏ rơi bà 1 cách tàn nhẫn thế! Tưởng tượng, nếu mình là bà cụ ấy thì sao nhỉ? Con cháu của bà có lúc nào đó tưởng tượng và nghĩ đến điều này không? Cha mẹ của mình cho dù có khó khăn và cáu gắt đến mấy thì cũng là người đã tạo ra và nuôi nấng mình khôn lớn mà thôi. Nếu không có NGƯỜI thì cũng chẳng có mình tồn tại trên thế gian này. Sao họ không suy nghĩ nhỉ?Sau này chắc chắn họ sẽ bị quả báo con cái họ sẽ đối xử lại như thế mà thôi! Ôi buồn quá cho con cái thời nay! Và tôi thầm nhớ tới lời của Thầy giảng về luật Nhân Quả và triết lý về Tội-Phước của con người. Tôi nghĩ: Dì Tư quả thật là người CÓ PHƯỚC!


Tôi ráng chịu trận 2 đêm không ngủ tại khoa đó và đến đêm sau, nghe cô điều dưỡng thông báo bà cụ bị con bỏ rơi sẽ được chuyển đến 1 trung tâm chăm sóc người già neo đơn miễn phí nghe nói đâu của Hội Nghệ sĩ tài trợ gì đó và đích thân bác sĩ của bệnh viện đưa đi. Tôi thầm cảm ơn BGĐ BV đã làm được 1 việc tốt, thật ý nghĩa, bởi vì chúng tôi cùng hiểu rằng, nếu không có tiếng nói của BV và bà cụ không có tiền đóng viện phí, cũng như gây ô nhiễm môi trường, mất vệ sinh phòng bệnh thì chắc bà cũng sẽ bị…. ra đường hoặc vài hôm nữa bà cụ bị lỡ loét vì nằm mãi 1 chỗ, vết thương nhiễm trùng chắc bà sẽ chết mất thôi! A Di Đà Phật! Dầu sao thì vẫn còn tốt hơn là bà cứ nằm bất động như thế!

Chiều hôm sau, nghe nói xe đã sẵn sàng và bà sẽ chuẩn bị được …”đi máy bay”! Chị điều dưỡng nói đùa như thế! Bà cụ dường như cũng hơi vui vui 1 chút, nhưng khi mấy chị em tốt bụng trong phòng xúm lại vệ sinh cho bà thì bà …chửi quá trời luôn! Có lẽ vì bà cụ đau đớn khi xoay trở mình mẩy! Tôi động viên các chị cố gắng hoàn tất phần công đức của mình là chăm sóc cho bà cụ bữa chót cho trọn vẹn vì 1 số chị không hài lòng và cảm thấy khó chịu khi cho rằng: trời! làm phước còn bị chửi! Các chị em ấy đã làm được 1 công đức lớn mà sau này, tôi biết chắc chắn cuộc đời các chị và con cháu sẽ rất sung sướng và may mắn! Tôi cầu chúc cho bà cụ và họ được như vậy! Thế là xong! Coi như cũng đã ổn! Cũng mừng cho bà cụ có nơi nương tựa! Tôi cũng được cho xuất viện chiều hôm đó. Chia tay dì Tư và mọi người, tôi bước chân ra khỏi bệnh viện mà trong đầu đầy những suy gẫm và chiêm nghiệm về cuộc đời: Hóa ra, đâu phải trên đời này, tất cả con cháu đều hiếu thảo và quan tâm đến Cha mẹ Ông bà của mình! Cuộc sống xô bồ chụp giật và quá thực dụng hiện nay, cộng thêm với những biến chuyển suy đồi về đạo đức trong thời kỳ Mạt Pháp đã khiến cho ngày càng có nhiều người vô cảm đến thế! Nghĩ mà buồn thay!

 Người xưa thường nói: Cha mẹ nuôi con không tính tháng ngày và thậm chí có thể hy sinh mạng sống của mình để cứu con mình qua cơn nguy khốn, nhưng ngược lại, phận làm con chúng ta, đôi khi một chút khó khăn trong cuộc sống đã thấy nản lòng và bỏ rơi Cha Mẹ như thế- Đó chẳng phải là tội ác sao?Và đây là 1 trong Thập ác đại tội mà Đức Phật đã luôn khuyên răn chúng ta đừng nên mắc phải để khỏi bị đọa 18 tầng địa ngục! Tôi thà ăn cháo ăn rau chứ không bao giờ lại để cho Cha Mẹ mình phải nhịn đói và lang thang ngoài đường. Và chỉ khi nào Cha Mẹ nằm xuống rồi, tôi mới dám nghĩ đến chuyện của bản thân mình. Tôi thầm cầu mong cho bà cụ sẽ được tiếp đãi và chăm sóc tử tế hơn bởi những tấm lòng nhân ái, từ bi của các bác sĩ, y tá và điều dưỡng ở trung tâm nơi bà cụ được đưa tới! Và dầu sao, tôi cũng mong nếu con cháu bà có tình cờ đọc được bài viết này, nhớ tới bà và suy nghĩ lại mà đến trung tâm để phụng dưỡng và chăm sóc cho bà nhiều hơn, bởi vì, chẳng có ai quan tâm , chăm sóc cho mình ngoài người thân ruột thịt của mình cả! Mà chính người thân còn bỏ rơi thì làm sao người ngoài quan tâm đây? Ôi chao! Thật là khổ!

 ……Nhìn lên những đám mây trên Trời cao, tôi thấy dường như Chư Phật và Bồ Tát cũng chứng minh cho tấm lòng thành của tôi và sẽ phù hộ cho bà mau qua cơn đau đớn và khỏe mạnh. A Di Đà Phật!Mong rằng mọi người luôn giữ tròn đạo hiếu với Cha Mẹ , Ông Bà của mình, đừng như những người đã bỏ rơi bà cụ trong câu chuyện này thì tội lỗi lắm và xã hội cũng sẽ bớt gánh nặng hơn!

Chúc mọi người nhiều sức khoẻ và vạn an trong cuộc sống!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

NỔI LÒNG NGƯỜI CHA

Phượng Từ tình cờ đọc được bài viết này trên facebook và thấy rất cảm động, nên xin chia sẻ ở đây để bạn đọc và bạn bè của mình có thể cảm n...