NỔI LÒNG NGƯỜI CHA


Phượng Từ tình cờ đọc được bài viết này trên facebook và thấy rất cảm động, nên xin chia sẻ ở đây để bạn đọc và bạn bè của mình có thể cảm nhận được tấm lòng của những bậc làm Cha Mẹ, và nếu các em, các cháu nào đó đã từng làm cho Cha Mẹ mình phải buồn vì hành động của mình thì hãy mau thức tỉnh và sửa sai trước khi quá muộn!





CHA CÓ ĐÔI LỜI CÙNG CÁC CON!

Hoàng hôn vừa buông xuống, tiếng chuông chùa từ đâu vọng lại văng vẳng bên tai, tiếng chim vịt kêu chiều gợi lên nỗi buồn từ trong tâm hồn người cha gầy guộc. Từ lúc con bỏ nhà ra đi chiều sầu mây thảm, mắt cha luôn tìm kiếm ngóng chờ con. Thấy bóng hình ai cha ngỡ là đứa con trai duy nhất của đời mình về tới, vui mừng ra nước mắt. Nghe tiếng chó sủa xa xa, tiếng ai ngoài đường trước cửa, mừng thầm nhưng rồi vẫn không có tí gì hy vọng. Đêm đêm nằm gác tay lên trán lăn qua rồi lộn lại, không tài nào chợp mắt được, cha chỉ nhớ, chỉ nhớ bóng hình con.

Ngày quên ăn đêm mất ngủ, thân cha già tiều tụy đen đúa, hai chân gầy tưởng chừng như cặp chân con quốc, hai đầu gối nhiều năm đau nhức, lưng cuối ngửa khó khăn, khớp sống cổ có gai đau nhức từng cơn tưởng chừng như đinh đóng, môi khô mắt sâu, toàn thân đau nhức tứ chi bải oãi. Tuy thân cha già bệnh đau như thế, nhưng không dám trị bệnh điều dưỡng cho đúng, chỉ uống thuốc qua loa cho có lệ, thà cha già ôm chịu bệnh tật hoành hành đau đớn, tất cả chỉ vì các con. Cha không dám than thở tuổi già sức yếu bệnh tật đớn đau, bởi vì cha rất sợ làm ảnh hưởng đến việc học hành vì tương lai tươi sáng của các con.

Mọi người đang ngủ say trong nệm ấm chăn êm, còn cha già phải ráng cố gắng hết sức lồm cồm ngồi dậy. Ngoài trời sương sa giá lạnh, cha dùng đôi tay gân guốc sạm nắng nhấc lên từng cây nước đá, rồi chuyển đến tận nơi từng vùng. Phải trải qua đường lớn đường nhỏ, đường thẳng đường cong, đường cùng lối cụt, quày xe trong hiểm hóc gần như đứt ruột. Ngoài cái khổ cực hiểm nguy của công việc, cha đây còn phải hứng chịu không biết bao nhiêu tiếng đời tủi nhục. Lắm kẻ nói mắc nói rẻ, chê khen tốt xấu, nói nặng nói nhẹ đủ điều. Lúc bán thì cha phải bán thiếu bán chịu, đến lúc lấy tiền thì lại bị người ta trả thiếu trả hụt, còn khi đi đòi thì bị nói soi nói bói. Nghề nghiệp của cha già sáng sớm hứng chịu sương sa giá lạnh, hòa cùng hơi nước đá lạnh rét thấu đến tận xương, trưa về nắng cháy sạm da. Cha làm tất cả những gì bằng mồ hôi, bằng giá rét, bằng xương máu, không tiếc thân mạng chỉ vì các con.

Này các con! Các con là những đứa con yêu quý nhất trong đời cha, không bao giờ cha muốn xa các con. Ngày ngày cha phải làm lụng bươn chảy khắp nơi, quên cả bản thân là vì cha muốn các con có một cuộc sống no đủ, có một tương lai tươi sáng. Cha làm lụng vất vả, chịu đựng nhiều điều tủi nhục là vậy. Chỉ cần các con biết phấn đấu học hành cho thành đạt vì tương lai hạnh phúc của các con, biết nghe lời cha mẹ mình nhắc nhở dạy dỗ, cha đây cũng đủ vui lắm rồi.

Các con ơi! Từ khi HT ra đi tim gan cha đau đớn dường như bị xé nát, ruột cha đau nhói quặng thắt từng cơn, lòng cha mòn mỏi mong đợi đứa con của cha sớm quay trở về gia đình. HT ơi! Giờ này con đang ở đâu? Học hành ra sao? Ăn uống có no đủ bằng ở nhà không con? Con có nhớ cha già, nhớ bà mẹ mang nặng đẻ đau, nhớ anh em như tay với chân không con???

Đêm đêm cứ mỗi lần cha lẽn đến thấy phòng trống giường không, không thấy bóng hình con, giọt lệ trào ướt đẫm cả mặt cha rồi từ từ chảy xuống ngực, cha chỉ còn biết lắc đầu, đêm buồn này chưa đi đêm buồn khác lại đến…

HT con ơi! Cha già trên đường khuân vác buôn bán tảo tần, hồn lâng lâng chỉ biết nhớ về con. Màu áo thư sinh tuổi học trò trạc tuổi con mình đang cắp sách đến trường, mẹ cha mọi người đang vui cười hớn hở. Còn cha, chỉ biết đứng nhìn trông theo màu áo thư sinh tuổi học trò mờ nhạt cho đến khi mất dạng. Bất chợt nhìn thấy con đi tới, cha vui mừng ra nước mắt. Cha vội nép mình sang bên chờ con đi qua, rồi từ từ cha quay mặt nhìn theo, đôi mắt chằm chằm cho đến khi mắt cha già mờ nhạt không còn nhìn thấy con được nữa. Vì sao thế? Vì cha già này không biết khi đối đầu trực diện, con có chấp nhận nhìn cha mình không? Nếu cha kêu con một tiếng, biết con mình có trả lời với cha già này không???

Trời ơi! Tại sao? Tại sao cha không được ôm con của cha vào lòng, kêu một tiếng HT, kêu một tiếng con? Trời ơi! Và không biết bao nhiêu cái tiếng "Trời ơi " vang lên liên tục trong đầu cha, như trăm ngàn lượn sóng trùng dương nối đuôi nhau không ngớt. Cho đến khi khối nước đá nặng trĩu rớt xuống đập vào bàn chân cha đau điếng không sao chịu nổi, ít phút sau cơn đau dịu bớt cha chợt tỉnh dòng suy tư trở về với thực tại.

Các con ơi! Trách nhiệm bổn phận làm cha mẹ vô cùng to lớn chẳng những đối với các con, mà còn phải gánh lấy trách nhiệm trước ông bà tổ tiên họ hàng nội ngoại, nhân quần xã hội kể cả pháp luật. Chỉ cần sơ xuất sai một li là đi một dặm, hậu quả chính bản thân con khó lường trước được tệ nạn cho đến tội tù… Còn cha mẹ đến lúc phải đối đầu với sự thật "mũi dại lái phải chịu đòn", đền bồi thiệt hại đi lạy lục van xin, đành phải gánh chịu hai chữ "phải quấy". Lúc ấy ai là người đứng ra gánh lấy trọng trách, có phải cha mẹ già này không? Chính vì thế! Cha mới la rầy con, sao con không chịu suy nghĩ, cha mình đã dùng lời êm ái dịu ngọt của tình cha con nhắc nhở khuyên lơn con. Nhưng con cứ cố tình chơi bời lêu lỏng đua đòi tốn kém lãng phí, bỏ bê việc học hành. Đồng tiền cha mẹ làm ra bằng mồ hôi bằng nước mắt, bằng xương máu, kể cả thân mạng. Phải biết tiết kiệm gói gém lắm mới có thể đủ nuôi nấng các con học hành…

Đêm suốt đêm, ngày suốt ngày cha luôn gìn giữ các con như gìn giữ tròng con mắt của cha già này vậy. Trãi qua bao năm tháng ngày dài, lòng cha ôm ấp chứa đầy những đau khổ cũng chỉ vì các con. Đến lúc này cha không còn chịu đựng được nữa, không còn kềm chế bản thân mình được nữa, bật thốt lên những tiếng nặng lời trách mắng con. Đây cũng là cái lỗi của cha, cha thành thật xin nhận. Còn con! Con có thấu hiểu cha mình vì muốn tốt cho con mình, gia đình mình hay không. Bổn phận làm con có còn nhớ câu: " Công cha như núi thái sơn. Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra. Một lòng thờ mẹ kính cha. Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con "....

Nầy con! Tại sao con không chịu xét suy, không ai có thể lo cho con bằng cha mẹ lo cho con mình, nói những lời tận đáy lòng bằng cha mẹ mình. Nếu con cho rằng tự bản thân con đã hay đã giỏi đã hiểu được lý lẽ ở đời bằng cha mẹ mình, thì ít ra con cũng phải từng trải qua kinh nghiệm mấy mươi năm sinh sống như cha mẹ mình, nếm đủ mùi vị mặn ngọt chua cay trên đường đời. Tại sao con chỉ nghe có một phía từ bạn bè, mà bạn bè đó lứa tuổi cũng chỉ bằng con, rồi con cứ tự đắc cho rằng ta đây, càng nghe theo bạn xấu cái xấu càng tăng. Người xưa có câu "Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng", nếu con chịu nghe lời cha mẹ mình, biết xét suy tột cùng lý lẽ thì mọi việc đâu có tồi tệ như ngày hôm nay.

Trời ơi! Tại sao con cứ cố tình ngược lại mẹ cha và cái ngược lại mỗi ngày mỗi tăng, cũng chính vì thế cha lỡ nặng lời với con mình mất rồi. Chỉ có một câu nói lúc kềm chế không được, vô tình đưa đứa con trai duy nhất của đời cha bỏ nhà ra đi không một lời từ biệt.

Các con ơi! Từ khi anh con lêu lỏng cho đến lúc bỏ nhà ra đi đến hôm nay đây, như trăm ngàn đợt mưa to trên không cứ trút xuống, các dòng sông nước cuồn cuộn dâng trào, gió lốc cùng nhau tấn công cây "tình phụ" già nua đang lần hồi chết nhác. Liệu cây già nua đang lần hồi chết nhác, có còn sức kham nhẫn chịu đựng trước cảnh bão táp mưa sa nữa hay không? Cha đây cũng vậy, cha đã và đang chịu đựng trăm ngàn sĩ nhục đứng trước nhân quần xã hội, bốn bề nặng nhẹ đâm thọc bươi móc mỗi ngày mỗi dâng cao. Cơn gió lốc họ hàng nội ngoại người thân, trước mặt sau lưng tấn công cha già này bằng những lời vô cùng đau đớn xấu hổ: "Làm cha không biết dạy con, thiếu quan tâm chăm sóc con cái"…

Cha đây! Ở nhà thì buồn khổ trong lòng, ra ngoài thì nhục nhã với nhân quần xã hội. Lỗi của cha là lở lời với con mình, lỗi của con là nghịch cha bất tuân lời mẹ, tệ nạn chơi bời lêu lỏng bỏ học bỏ hành. Cái danh dự của gia đình mình, giờ đây không còn nữa. Các con có hiểu thấu trong lòng cha hiện giờ chỉ có đau và khổ, chỉ có buồn chẳng có tí gì vui, chỉ có nhục nhã mà không có tí gì danh dự…

Này các con! Đang lúc còn cha mẹ trên đời, là lúc các con được cài hoa hồng trên áo, cũng là lúc hưởng niềm vui hạnh phúc nhất của đời mình. Hãy tựa đầu vào lòng mẹ, hãy ôm mẹ thật chặt và nói với mẹ mình rằng: "Thưa mẹ! Con sẽ là trò ngoan trò giỏi bạn tốt, làm con hiếu thảo, sống thuần thiện vui tươi lành mạnh . Không bao giờ con để mẹ phải lo lắng vì con, con luôn muốn ở gần mẹ, ở kề bên mẹ, con không muốn xa rời mẹ ". Lúc ấy đôi bàn tay mẹ nhè nhẹ sờ đầu vuốt mái tóc con, nước mắt mẹ rưng rưng, giọt lệ trong lòng mẹ tuông chảy vui sướng tột cùng, khi đã nghe được những lời từ miệng con mình thốt ra. Cho dù đem đánh đổi trăm ngàn bạc vàng châu báu cũng không sao đổi được. Còn các con cũng sung sướng không gì bằng hơi ấm bàn tay và lời nói yêu thương của tình mẹ, khi mẹ ôm chặt con vào lòng nói: "Con ngoan của mẹ." … Ôi! Lời nói mẹ hiền êm ái ấm áp trìu mến làm sao!

Này các con! Các con đã từng được cha mẹ ôm ấp bồng bế che chở nuôi nấng dạy dỗ đến ngày hôm nay. Vậy các con cần phải làm gì? Cha đây nhường cho các con tự suy nghĩ lấy, đừng để đến lúc phải thay hoa hồng bằng hoa trắng thì đã muộn màng lắm rồi. Khi ấy các con chỉ còn nhìn thấy cái xác không hồn của cha mẹ hiền, chỉ còn nhìn thấy nấm mồ trong bãi tha ma ngoài trời lạnh lẽo hiu quạnh. Lúc ấy hương đã tạnh khói đã tàn, các con không bao giờ còn nhìn thấy đấng sanh thành đáng kính yêu nhất trên đời này nữa, cho dù chỉ muốn thấy một lần, muốn nghe một tiếng nói cũng không bao giờ được nữa rồi. Tất cả đã trôi theo dòng cát bụi. Thật hối tiếc! thật hối tiếc! Một lần nữa cha nhắc nhở các con, niềm hạnh phúc vui sướng nhất trong đời các con là còn được cài đóa hoa hồng trên chiếc áo khi còn cha mẹ. Các con hãy cố gắng! Hãy cố gắng!

Các con ơi! Ngày quên ăn, đêm mất ngủ, thân cha già này sắp cận đất xa trời, như mặt trời xế chiều gần khuất núi, rồi đây cha sẽ nằm ngoài bãi địa tha ma. Các con hãy tha thứ những lỗi lầm trong quá khứ, hãy thông cảm những gì mà một đời cha làm lụng vất vã cũng không đủ nuôi nấng theo ý muốn các con, tha thứ cho cha không đủ trí để dạy dỗ các con nên người, các con hãy mở rộng tình thương của tình cha con. Cha ở dưới suối vàng vẫn đỗ từng giọt lệ đang mang nỗi lòng luôn nhớ con, bơ vơ hiu quạnh không được đứa con trai nhìn nhận.

Ngày 12 tháng 2 năm 2003.

Cha của con

( nguồn: sưu tầm)

1 nhận xét:

  1. phận làm con phải luôn nhớ ơn và kính yêu Cha Mẹ! Đừng để khi Cha Mẹ mất rồi , có muốn tìm cơ hội báo hiếu cũng không được đâu, bạn ơi!

    Trả lờiXóa

NỔI LÒNG NGƯỜI CHA

Phượng Từ tình cờ đọc được bài viết này trên facebook và thấy rất cảm động, nên xin chia sẻ ở đây để bạn đọc và bạn bè của mình có thể cảm n...