Ngày Đầu Tập Làm Cô Giáo

Ngày Đầu Tập Làm Cô Giáo


Hôm rồi nghe mấy bạn cũ nhắc lại kỷ niệm xưa khi còn ngồi trên ghế nhà trường phổ thông, tôi chợt nhớ về kỷ niệm những ngày đầu tập tành làm cô giáo!

Tôi còn nhớ, những ngày đầu đi thực tập, được làm trưởng nhóm Giáo sinh gồm khoảng7-> 8 bạn gì đó( lâu quá tôi không còn nhớ rõ nữa! hihí) về trường PTCS ở quận 1.Tôi được phụ trách giảng dạy môn Nga văn cho  lớp 7A-Lớp học gồn mấy em tương đối..quậy nhất khối! Chúng tôi hơi..ớn da gà vì sắp phải ...mệt rồi đây!

Ngày đầu tiên đến làm quen với lớp!

Ôi chao! khi đến trước của lớp, tôi thấy cô giáo chủ nhiệm( lúc ấy đang mang bầu !)thì tay cầm thước bảng đập rầm rầm lên bàn và liên tục hét to:  " Cả lớp yên lặng! Cả lớp yên lặng!".Nhưng nhìn và quan sát, tôi thấy 1 một số em rất ngoan, tập trung và tò mò nhìn ra cửa xem ai đến thăm lớp mình, còn vài em khác vẫn vô tư nói chuyện và xôn xao như cái..chợ chồm hổm, thậm chí chúng còn ném phấn vào nhau nữa, dường như xem lời nói của cô giáo chủ nhiệm không có gờ-ram nào!

Và chúng tôi bước vào! Lớp trưởng- 1 cô bé dễ thương , nhỏ con (nhưng giọng không nhỏ chút nào!) hô to: Cả lớp đứng lên!  và tất cả cùng đứng lên. Cô giáo bảo: Hôm nay lớp chúng ta có mấy thầy cô trong đoàn thực tập đến thăm và làm quen với lớp học, các em chào thầy cô nhé!

Cả lớp hô to: "Chúng em chào thầy cô ạ!" Tôi nghe trong lòng thật vui và ấm hẳn lại với 2 tiếng "Thầy cô" này mặc dầu lúc đó, tôi chưa thực sự là NGƯỜI THẦY của chúng!

Những ngày tiếp theo, chúng tôi bắt đầu thay phiên nhau đứng lớp và giảng dạy. Cô giáo chủ nhiệm lớp lúc đó chắc là rất vui vì rãnh nợ cái đám quậy kia được 1 tháng, giao cho tôi quản giáo chúng!

Mấy đứa học trò nhóc tính còn hiếu động lắm nên chúng rất phá phách và năng động khiến cô rất mệt!Tôi hiểu điều này vì nhìn sơ qua những gương mặt " học sinh cá biệt " của lớp là tôi biết rồi!

Có lần, tôi nhớ mãi 1 kỹ niệm đó là đến giờ tôi đứng lớp hôm đó. Phải làm sao cho đáng mặt ,,,trưởng nhóm chứ! hihihi! Tôi thấy hơi áp lực 1 chút, mặc dù, nói thật, lúc ấy sao tôi không cảm thấy...run hay khớp gì cả!

 Bước vào lớp, bé Lớp trưởng sau khi hô to khẩu hiệu: nghiêm! Chúng em kính chào cô! Xong đâu đó như cái máy rồi cả lớp tiếp tục tục nhao nhao như cái chợ chồm hổm, dường như không để ý đến sự có mặt của " khách" đến nhà hôm nay vậy!

Tôi đứng trước khoảng 40 học sinh, trai, gái có đủ, quan sát chúng, nhìn chúng thật lâu và nghiêm nghị, không nói gì! Tôi cứ đứng chờ mãi như thế cho đến khoảng 5 phút sau...có lẽ hơi ngạc nhiên vì không nghe thấy tiếng cô giáo đáp trả: "Chào các em! Các em ngồi xuống!" như thường ngày cô giáo chủ nhiệm vẫn thường nói, nên từ từ...bọn chúng từ ngạc nhiên chuyển sang ..hơi sợ và không hiểu chuyện gì sắp xảy ra nên...tự dưng tôi thấy cả lớp im phăng phắc, lặng như tờ và bọn chúng ngơ gác nhìn tôi, ra chiều hỏi ngầm Có chuyện gì vậy nhỉ?

Tôi hỏi cả lớp: Các em nói xong chưa? Nếu bạn nào còn muốn nói tiếp thì cô mời lên đây nói rồi cô và cả lớp cùng ngồi nghe, bởi vì bây giờ chỉ cần 1 người nói thôi là đủ, những người khác phải tập trung ngồi nghe, các em nhé!

Tôi thoáng thấy  em trai quậy nhất lớp có tiếng ( cô giáo chủ nhiệm còn phải... "sợ" anh chàng này!) vẫn còn quay sang đứa bạn kế bên định nói tiếp, bảo với nó: Hùng muốn nói gì phải không? cô mời em lên đứng trên này nói cho cô và các bạn cùng nghe nào! Không được làm ồn lớp!

Cậu bé này lỏn lẻn quay về chổ cũ và lí nhí nói trong họng nhưng cũng đủ tôi nghe thấy: " dạ, thôi cô ơi!" rồi giữ im lặng!
 Đến lúc này, tôi thấy lớp mới hoàn toàn im lặng và chăm chú nhìn tôi. Tôi đọc được trong mắt của cô bé lớp trưởng như nói: Cô hay thiệt! Giữ được im lặng cho lớp quậy này , chứ cô chủ nhiệm của em là...bó tay tụi nó rồi đó cô ơi!Và tôi...cảm thấy tức cười trong bụng! Lần đầu tiên tập làm cô giáo thành công đến vậy sao?Hhihi!

Và giờ học tập của lớp trôi qua trong không khí vui tươi và năng động nhờ vào những kỹ năng giáo học pháp và phương pháp học ngoại ngữ mới mà tôi đã được học ở trường Sư phạm đem ra thực tập ngay tại chỗ. Bọn trẻ rất thích trò chuyện và hội thoại với nhau như trong bài học. Tôi rất vui! ( Lạ 1 điều là chả có đứa nào dám ...quậy trong giờ dạy của tôi!  Chắc trông tôi.."ngầu" lắm hay sao ấy!Tôi chợt phì cười với ý nghĩ này!)

Những giờ ra chơi hay sinh hoạt ngoại khóa ở trường, tôi quan sát và trò chuyện với các em cá biệt trong lớp để thử tìm hiểu lý do vì sao chúng bê trễ việc học tập và phá phách đến độ..."thầy chạy"thế kia!

Và 1 điều mà tôi khám phá sau khi trò chuyện với bọn trẻ - đó là LỖI LẦM 1 phần cũng do từ người lớn, những bậc Cha mẹ thiếu quan tâm, chăm sóc đến con cái của mình, nhất là những gia đình lao động quá nghèo, bố mẹ phải tảo tần, buôn bán ngoài đường suốt ngày, thời gian đâu mà chăm sóc, nhòm ngó bọn trẻ nữa!

Và một mặt khác nữa là gia đình doanh nhân quá giàu, Bố mẹ chỉ biết lo kiếm thật nhiều tiền mà không còn thời gian gần gũi, chăm sóc cho con cái, không biết chúng nó cần gì và chia sẻ thứ gì.
Bọn trẻ rất cần tình thương và sự quan tâm từ BỐ Mẹ và gia đình, chứ đâu phải chỉ có thích tiền ăn quà vặt?
Nhìn bọn chúng kỹ, tôi thấy chúng cũng rất dễ thương chứ không hoàn toàn đáng ghét như mọi người nghĩ! Và tôi cảm thấy như mình mang thêm 1 sứ mệnh nữa ngoài việc giảng dạy ở trường-Đó là gần gũi, quan tâm chúng nhiều hơn.

Tôi cứ nhớ lại hồi đó đi học cũng cực lắm, đạp xe mỏi cả chân ngoài nắng chứ khỏe sao/ Nhưng nghĩ tới bọn trẻ tôi lại thấy vui vì nghĩ rằng 1 giờ sinh hoạt thêm ở trường để có dịp gần gũi với bạn bè và giáo sinh, bọn trẻ sẽ thoải mái, vui hơn và học tiến bộ hơn!Nên tôi đành chấp nhận mệt thêm!

Một điều tôi rất cảm động là bọn chúng rất thích đi chơi dã ngoại ở Công Viên Đầm Sen nên cứ ..."dụ" mấy cô giáo sinh:"Dắt tụi em đi chơi công viên đi cô ơi!" . Nhưng các bạn giáo sinh khóa dưới tôi cũng háo hức muốn đi lắm và 1 phần là cũng muốn lấy lòng bọn trẻ, không muốn tụi nhỏ buồn rồi..quậy thì mệt!
Nhưng cô em dưới khóa bảo rằng:"Phải chờ xin phép cô Phượng đã! Cô ấy đồng ý mới được phép đi chơi!" Chà! Uy tín Nhóm trưởng có khác hen, các bạn!Hihihi!
Rất tiếc là tôi đã....không đồng ý cho đi chơi Công viên!

Bởi vì, thật ra,tôi cũng thấy tội nghiệp bọn trẻ lắm! Nghe nói không được đi chơi công viên , bọn chúng mặt xìu xuống như bánh tráng nhúng nước vậy! Nhưng sau khi nghe tôi giải thích xong, bọn chúng cũng đành chịu thôi! ( Khả năng mấy cô không thể gánh nổi trách nhiệm khi dẫn dắt và quản ký 40 em học sinh như thế này đi chơi công viên đâu mấy em nhé! Nếu có rủi ro gì thì rất phiền!)
Mô Phật! Hãy để 1 tháng thực tập của chúng tôi được bình yên vô sự, không có chuyện gì bất trắc xảy ra, nếu không thì chỉ có nước thêm 1 năm nữa thực tập lại đấy!

.....1 tháng sao qua nhanh quá! Đến lúc phải chia tay với lớp và về lại trường Sư Phạm. Tôi cũng thấy bùi ngùi vì cũng nhớ lũ trẻ, dầu sao chúng cũng để lại cho chúng tôi những kỹ niệm khó quên thời sinh viên Sư phạm! Mấy em học sinh cá biệt cũng ngoan hơn và biết nghe lời hơn! Tôi rất mừng và dặn dò bọn chúng không được nghịch ngợm, phá phách và lỳ lợm nữa để Thầy cô phiền lòng!
Có mấy bé gái xúc động và rớt nước mắt...tôi cũng vậy! Tôi không hiểu sao mình lại mau nước mắt thế!

Tạm biệt các em nhé! Hãy nhớ lời Cô: Hãy sống và học tập thật tốt, luôn vâng lời và yêu kính Cha mẹ cũng như Thầy cô chủ nhiệm, giảng dạy của mình. Có dịp nào đó thầy trò mình sẽ gặp lại nhau!
Cô chúc các em mau thành đạt trong tương lai và trở thành những người có ích cho gia đình và cho xã hội nữa!

...Đó, các bạn thấy không? Kỷ niệm thời làm giáo sinh của tôi là vậy đó! Có đứng lớp 1 lần trong cuộc đời mới biết thương thầy cô ngày qua ngày phải hít bụi phấn, nói khàn cả giọng và đau đầu nhức óc vì sự nghịch ngợm của đám học sinh. Tôi thấy thương Thầy cô cũ của mình và rất nhớ ơn Thầy cô đã giúp mình kiến thức. Cũng như luôn nhớ ơn Cha Mẹ đã nuôi dạy mình khôn lớn từng ngày.

Tôi mong sao tất cả đám học trò cũ của mình lớn lên đều thành đạt và là những đứa con hiếu thảo của Cha mẹ, những người công dân có ích cho xã hội!

Mến chúc tất cả mọi người luôn dồi dào sức khỏe và hạnh phúc trong cuộc sống!

(Phượng Từ tự kể)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

NỔI LÒNG NGƯỜI CHA

Phượng Từ tình cờ đọc được bài viết này trên facebook và thấy rất cảm động, nên xin chia sẻ ở đây để bạn đọc và bạn bè của mình có thể cảm n...